Thực đơn
Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc Thành viênThành viên của Hội đồng Bảo an phải có mặt thường trực tại trụ sở Liên Hợp Quốc để có thể họp bất cứ lúc nào. Yêu cầu này của Hiến chương Liên Hợp Quốc được chấp nhận nhằm chỉ ra sự yếu kém của Hội Quốc Liên vì cớ tổ chức đó không có khả năng phản ứng kịp thời khi xảy ra khủng hoảng. Chức vụ Chủ tịch Hội đồng Bảo an chỉ kéo dài một tháng và được bổ nhiệm luân phiên, đảm nhiệm những công việc như thiết lập nghị trình, chủ tọa các buổi họp và xem xét, đôn đốc khi xảy ra khủng hoảng. Chức vụ này được bổ nhiệm theo thứ tự trên bảng chữ cái tên của các thành viên (theo tiếng Anh).
Có hai loại thành viên tại Hội đồng Bảo an: Thành viên thường trực và Thành viên không thường trực
STT | Quốc gia | Đại diện hiện tại | Nhà nước đại diện hiện tại | Nhà nước đại diện cũ |
---|---|---|---|---|
1 | Trung Quốc | Mã Triêu Húc (2018)[2][3] | Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (1971–nay) | Trung Hoa Dân Quốc (1946–1971) |
2 | Pháp | François Delattre (2014)[4] | Cộng hòa Pháp (1958–nay) | Đệ Tứ Cộng hòa Pháp (1946–1958) |
3 | Nga | Vasily Nebenzya (2017)[3] | Liên bang Nga (1990–nay) | Liên Xô (1946–1990) |
4 | Anh Quốc | Matthew Rycroft (2015)[5] | Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland (1946–nay) | |
5 | Hoa Kỳ | Jonathan Cohen (2018)[3] | Hợp chúng quốc Hoa Kỳ (1946–nay) |
Nguyên thủy, các thành viên thường trực được chọn từ những cường quốc chiến thắng sau Chiến tranh thế giới thứ hai: Trung Hoa Dân Quốc, Pháp, Liên Xô, Anh và Mỹ. Năm 1971, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được chọn để thế chỗ của Trung Hoa Dân Quốc theo Nghị quyết 2758 của Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc. Năm 1991, Liên bang Nga giành quyền thành viên Liên Hợp Quốc của Liên Xô, kể cả chiếc ghế thường trực tại Hội đồng Bảo an.
Hiện nay, chỉ có 5 thành viên này là những quốc gia được phép sở hữu vũ khí hạt nhân chiếu theo Hiệp ước Cấm phổ biến Vũ khí Hạt nhân. Hiệp ước này không có giá trị pháp lý toàn cầu, vì không phải tất cả quốc gia có vũ khí hạt nhân đều ký phê chuẩn hiệp ước. Mặc dù không phải do sở hữu vũ khí hạt nhân mà các quốc gia này giành được quyền thành viên thường trực, lý do này đôi khi được dùng để biện minh cho vị trí của họ tại Hội đồng. Ấn Độ, Pakistan, có lẽ cả Bắc Triều Tiên và Israel (dù Israel chưa bao giờ thừa nhận có vũ khí hạt nhân) là những quốc gia đã thực sự có vũ khí hạt nhân bên ngoài khuôn khổ Hiệp ước Cấm phổ biến Vũ khí Hạt nhân.
Mỗi thành viên thường trực đều có quyền phủ quyết, quyền này có thể được dùng để phủ quyết bất kỳ nghị quyết nào. Một phiếu chống có thể phủ quyết ý kiến của đa số (trên lý thuyết, một phiếu phủ quyết chỉ là một phiếu chống, dù vậy chỉ cần một phiếu chống đồng nghĩa với việc nghị quyết không thể được thông qua).
Có 10 thành viên khác được bầu chọn tại Đại hội đồng cho nhiệm kỳ hai năm, khởi đầu từ ngày 1 tháng 1[6]. Mỗi năm có 5 vị trí bị thay thế. Các thành viên được chọn bởi những nhóm các quốc gia trong cùng một khu vực, rồi được phê chuẩn bởi Đại hội đồng Liên Hợp Quốc. Nhóm khu vực châu Phi chọn 2 thành viên; các nhóm Bắc/Nam Mỹ, châu Á và Tây Âu chọn 2 thành viên cho mỗi nhóm; và khu vực Đông Âu chọn cho mình 1 thành viên. Vị trí thứ mười được chọn luân phiên mỗi hai năm một lần giữa các nhóm châu Á,châu Phi mà hiện nay là châu Phi.
Các thành viên không thường trực gần đây là:
Nhiệm kỳ | Châu Phi (2,5) | Châu Á & Thái Bình Dương (2,5) | Mỹ Latin & Caribe (2) | Tây Âu & nước khác (2) | Đông Âu (1) |
---|---|---|---|---|---|
2021–2022 | Kenya | Ấn Độ | México | Ireland Na Uy | |
2020–2021 | Niger Tunisia | Việt Nam | Saint Vincent và Grenadines | Estonia | |
2019–2020 | Nam Phi | Indonesia | Cộng hòa Dominica | Bỉ Đức | |
2018–19 | Bờ Biển Ngà Guinea Xích Đạo | Kuwait | Peru | Hà Lan (2018)[7] | Ba Lan |
2017–18 | Ethiopia | Kazakhstan | Bolivia | Thụy Điển | |
2016–17 | Ai Cập Senegal | Nhật Bản | Uruguay | Ukraina | |
2015–16 | Angola | Malaysia | Venezuela | New Zealand Tây Ban Nha | |
2014–15 | Chad Nigeria | Jordan | Chile | Litva | |
2013–14 | Rwanda | Hàn Quốc | Argentina | Úc Luxembourg | |
2012–13 | Maroc Togo | Pakistan | Guatemala | Azerbaijan | |
2011–12 | Nam Phi | Ấn Độ | Colombia | Đức Bồ Đào Nha | |
2010–11 | Gabon Nigeria | Liban | Brasil | Bosna và Hercegovina |
Vai trò của Chủ tịch Hội đồng Bảo an bao gồm việc thiết lập chương trình nghị sự, chủ trì các cuộc họp và giám sát các cuộc khủng hoảng. Chức vụ của Hội đồng được mỗi thành viên nắm giữ trong một tháng, theo thứ tự chữ cái tiếng Anh của các quốc gia thành viên.[1]
Quốc gia | Tháng |
---|---|
Việt Nam | Tháng 1 |
Bỉ | Tháng 2 |
Trung Quốc | Tháng 3 |
Cộng hòa Dominica | Tháng 4 |
Estonia | Tháng 5 |
Pháp | Tháng 6 |
Đức | Tháng 7 |
Indonesia | Tháng 8 |
Niger | Tháng 9 |
Nga | Tháng 10 |
Saint Vincent and the Grenadines | Tháng 11 |
Nam Phi | Tháng 12 |
Thực đơn
Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc Thành viênLiên quan
Hội An Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam Hội Quốc Liên Hội Thánh của Đức Chúa Trời Hiệp hội Truyền giáo Tin Lành Thế giới Hội chứng Asperger Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam Hội Thánh Cao Đài Tòa Thánh Tây Ninh Hội nghị thượng đỉnh Triều Tiên – Hoa Kỳ tại Hà Nội 2019 Hồi giáoTài liệu tham khảo
WikiPedia: Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc http://www.china-un.org/eng/ http://www.franceonu.org/ http://www.globalpolicy.org/security/data/vetotab.... http://www.un.org/Docs/sc/ http://www.un.org/en/sc/ http://www.un.org/en/sc/members/ http://www.un.org/press/en/2016/ga11796.doc.htm http://www.un.org/press/en/2016/ga11797.doc.htm http://www.unfoundation.org/what-we-do/issues/unit... http://www.gov.uk/government/world/uk-mission-to-t...